Lưu Trường thấy Lưu An khiếp đảm như thế thì cười to:” Vậy ngươi thấy nên làm thế nào?”
Lưu An cẩn thận nói: ”Vấn đề bây giờ không đơn giản là chuyện ức hiếp trong thái học nữa, mà liên quan tới đối đầu giữa quyền quý và bình dân. Trương Xỉ vừa bị bắt, đã có vô số người cầu xin, đây là uy lực của họ … Bất kỳ quân vương nào cũng không thể xem nhẹ lực lượng này, nếu không có họ, quân vương thành cô gia quả nhân.”
“Cho nên con thấy không thể vội, trước tiên là thúc đẩy luật pháp, làm giảm bớt hiện tiện ức hiếp ở thái học, lấy đó là lý do thu hút sự chủ ý. Sau đó ngầm tăng quy mô cần sinh, thêm nhiều con đường bách tính nghèo khổ, trong vòng mười năm để họ không dễ bị ức hiếp nữa, trong vòng năm mươi năm có thể chống lại, trong vòng một trăm năm …”
“Đủ rồi.” Lưu Trường cắt ngang lời trang giang đại hải của hắn:” Ý ngươi là tạm lui bước, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất chứ gì?”
“Trẫm còn chưa chết, sao ngươi nhát gan như thế, có trẫm đây, ngươi sợ cái gì? Sợ chúng liên hợp lại phản đối à? Quân đội của trẫm vô dụng chắc?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây