“Trọng phụ!”
Nhìn thằng nhóc quỳ trước mặt mình, Lưu Tị rất vui vẻ, hắn cầm cung báu đối phương hiến lên, cười càng dữ:” Thằng nhãi này, người không lớn, gan lại chẳng nhỏ … Có điều ngươi đã tặng lễ vật, ta cũng không thể không nhận. Nào, tới đây ngồi bên ta.”
Lưu Tứ vội đứng dậy, cười hì hì ngồi bên cạnh Lưu Tị:” Cháu ngưỡng mộ trọng phụ nhiều năm, biết trọng phụ tới Trường An, luôn muốn tới bái phỏng, hôm nay mới có cơ hội. Hạ và Yên gần nhau, tương lai cháu tới nước Hạ, muốn cùng trọng phụ trấn thủ phương bắc, nếu gặp phải kẻ địch không đánh được, cháu nhất định sẽ đi tìm trọng phụ!”
Câu này hiển nhiên còn làm Yên vương vui hơn cả được hiến cung báu:” Giỏi! Tông thất Đại Hán ta nên có lá gan thế này, tương lai chúng ta cùng xuất chinh, xem ai dám trêu chọc.”
Lưu Tứ hạ thấp giọng nói:” Chỉ là bây giờ cháu ngay cả thành trì còn chưa có, bách tính trong nước chưa tới ba vạn … Ôi cháu tự nhỏ không được a phụ yêu thương …”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây