Lưu Trường sớm không còn là tên ngốc lỗ mãng năm xưa nữa.
Trải qua vô số gió tanh mưa máu, nhìn thì như vô lại nhưng y đã đạt tám chín thành của Cao hoàng đế.
Những lời của Lữ hậu không làm y kích động, nếu mười năm trước y đã đứng dậy vỗ ngực biểu thị mình sẽ đem đầu địch về tặng a mẫu rồi.
Giờ y chỉ bình tĩnh nhìn bà: “A mẫu, không phải vì con coi thường a mẫu, con không đi là do bản thân, không phải vì a mẫu.”
Lữ hậu thu lại lửa giận: “Ta đợi con về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây