Tin tức truyền đi, đám thương cổ ai nấy nghe tên đã lệ nóng tràn mi, hoa chân múa tay, không kiểm soát nổi, thiếu điều bỏ chạy, vị này xưa nay hận hai thứ, cường hào đại tộc và thương cổ.
Tào Quật cũng kinh hãi, không ngờ đã tránh đi rồi mà vẫn không thoát, tuy hắn là triệt hầu, nhưng đối diện với vị khai quốc công thần, hảo hữu của a phụ, vội vàng tới gặp, giọng hơi run:” Lưu công, ta phụng lệnh thiên tử …”
Cũng chẳng hiểu ra sao, lão già này càng sống càng dẻo dai, gần 70 rồi mà vẫn có thể cưỡi ngựa truy đuổi người ta, nói chuyện khỏe khoắn, ánh mắt sắc bén, sao ông ta còn chưa chết?
Lưu Kính nghiêm túc nói: “Bình Dương hầu đừng cả nghĩ, lần này ta tới hỏi, thương cổ nước Hà Tây ta có thể theo các vị cùng đi Tây Vực không?”
“Hả, nước Hà Tây còn có thương cổ à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây