Lưu Trường ngồi ở thượng vị nhìn xuống dưới: “Trẫm lần này tới nước Bắc Đình vô cùng thất vọng, thằng nhãi Lưu Ngang không nên hồn, chìm đắm tửu sắc, quần thần cũng không tận lực …”
Mọi người cúi đầu, Hạ Hầu Táo cũng thế, đột nhiên nhớ ra, mình có phải người Bắc Đình đâu, vội ngẩng đầu lên.
“Xem ra Bắc Đình cần một người có năng lực tới làm việc, các ngươi ngay cả đường còn chưa sửa xong, nếu Tây Vực phát sinh chiến sự, các ngươi vận chuyển lương thực, không biết hao phí bao nhiêu.”
Đào hầu Lưu Xá dù sao vẫn còn trẻ, bị trách mắng đỏ mặt hổ thẹn.
Lưu Ngang thấy vậy không nhịn được hùng hồn nói:” Trọng phụ, cháu vô dụng, nhưng quần thần không phải thế. Lưu công từ khi làm quốc tướng tra rõ hộ tịch, đo đạc đất đai, giáo hóa, khai khẩn, xây quan học, là bậc hiền nhân. Sài công bình định đạo tặc trong nước, tăng cường quản trị địa phương, khiến Bắc Đình bình an …. Bắc Đình nghèo khổ, khai quốc vài năm, làm được thế này không dễ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây