Lưu An không nói lên lời, xung quanh nó toàn ông già sáu bảy chục tuổi còn khỏe mạnh như thường, nó cứ nghĩ …
Cảm xúc trong lòng Lưu An lúc này khó diễn tả, nó lần đầu tiên nghi ngờ bản thân, tựa hồ mọi nhận thức trước kia đều sai lầm, thế giới xung quanh đang ầm ầm sụp đổ, trước mắt chỉ có hình ảnh bà già chẳng hề già đang xay gạo kê. Nó mấy lần muốn mở miệng, trước kia nó tuôn ra vô số văn chương thâm ảo dễ dàng, thời khắc này sao gian nan như vậy, mãi mới nói được: “Để ta …”
Nó vừa mới mở miệng thì bà già đã xay xong gạo, đi làm cơm mất rồi, để lại nó bần thần đứng đó.
Rất nhanh cả nhà đã dậy, mọi người cùng ăn cơm, giống trước kia, cơm của Lưu An nhiều nhất, bên trên còn có ít rau, một miếng thịt nhỏ. Những người khác chỉ có cơm không, chưa từng có thức ăn, họ ăn rất nhanh, ăn ngon lành, ăn như a phụ nó.
Đứa bé nhất ăn liền hai bát, ăn xong thòm thèm nhìn a mẫu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây