Trên đường trở về Lữ Lộc có chút rầu rĩ, dù sao là đứa bé lớn lên trước mặt hắn, nay bị đối đãi như thế:” Bệ hạ xử phạt quá… chẳng qua cãi lại vài câu.”
“Cãi lại không có gì to tát, trẫm cũng thường xuyên cãi a mẫu.”
“Vậy vì sao?”
“Trước đó trẫm bảo nó biên soạn sách vỡ lòng, không ngờ nó coi đó là sỉ nhục. Nó học được không ít thứ, làm văn chương tốt, chỉ là nó quá coi mình thanh cao, tương lai sao an tâm phó thác đại sự cho nó. Ở phương diện này, Khải ưu tú hơn nó.”
Lữ Lộc sợ hãi: “Bệ hạ, lời này không thể nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây