Phân phó xong mọi việc, Lưu Chương đang muốn rời đi, Lưu Trường đã gọi hắn quay lại.
Y có chút tò mò hỏi; “Đúng rồi, bên cạnh khanh có hầu cận mà mình khá là sủng ái hay không?’
Lưu Chương sửng sốt, sau đó dứt khoát gật đầu, “Đương nhiên là có, không biết bệ hạ có phân phó gì?”
“A, không có gì, khanh có thể đi được rồi.”
Lưu Trường đặc xá cho những người tròn bốn mươi lăm tuổi trong quan nô, lại nói tiếp, vốn không nhiều người trong quan nô có thể sống đến cái tuổi này, đây là lần đầu tiên kể từ khi Đại Hán khai quốc tới nay, rất nhiều quáng nô, mã nô được đặc xá làm thứ dân, chuyện này dường như đã khiến tất cả các quan nô thấy được chút hy vọng, chắc là chỉ cần cố gắng sống đến bốn mươi lăm tuổi là có thể nhìn thấy tự do chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây