Lưu Hằng đến Trường An chủ yếu là vì hai việc, Lưu Khải được phong vương, cùng với chuyện ở nước Nam.
Về chuyện của Lưu Khải, hắn chỉ cần ra mặt làm chứng là được rồi, mà chuyện ở nước Nam thì lại không đơn giản như Lưu Trường nghĩ.
“Chủ yếu vẫn là vấn đề nhân lực không đủ, ở nước Sở vẫn còn tốt, thế nhưng người ở Ngô, Trường Sa, Nam Việt thật sự là quá ít, chỉ riêng dân số của nước Lương đã có thể sánh bằng bách tính của ba quốc gia này. Huynh ở nước Nam cũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế, miễn nhục hình, khuyến khích sinh con, phát triển y quán, mở rộng cây trồng mới… Thế nhưng vẫn không đáng bao nhiêu.”
Lưu Hằng cau mày, nghiêm túc nói: “Mà người Nam lại có thói quen rất xấu, đó chính là thích tích nô, nặng nhất trong đó chính là các nơi Ba Thục, Trường Sa, Nam Việt, Ngô… Gia đình giàu có sẽ có mấy trăm gia thần nô lệ, lại còn mưu sĩ thê thiếp, cho dù không tính những tư nô này, hiện giờ quan nô đã có hơn mười vạn người…”
“Nếu như nhắc đến tôi tớ nô lệ nhà chư hầu… Vậy rất khó đong đếm được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây