Trong Trường Lạc cung, Lữ hậu ngồi một mình trước bàn.
Bà đã không còn sức đi nuôi đứa tôn nhi thứ hai nữa, nhiều lúc bà chỉ muốn ngồi yên một chỗ, không làm gì cả. Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, để lại mấy vết đốm trước mặt Lữ hậu, Lữ hậu nhìn chăm chú mấy chỗ đó, không biết nghĩ gì …. Lưu Bang đã qua đời nhiều năm rồi, cùng với thời gian trôi đi, bao nhiêu ghét bỏ trong lòng bà dần biến mất, thậm chí bà còn hồi ức lại Cao hoàng đế.
Bà trở nên hoài niệm, khi Lưu An ở bên cạnh, bà thường kể cho nó nghe rất nhiều chuyện quá khứ, người quá khứ.
Nhìn Tiểu Lưu An chăm chú lắng nghe, Lữ hậu bất giác nói nhiều hơn, khi ba nhận nuôi Lưu Trường đã gần 40 … Lúc bà đang hồi ức quá khứ, nhớ thằng nhãi đó hơi chút là gào to “a mẫu” rồi xông vào …
” A mẫu !”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây