“Ôn nhu hiền thiện là Ý, ôn hòa thánh thiện là Ý, ái nhân chất thiện viết ý...”
“Trung niên tảo yêu là Điệu, khủng cụ tòng xử là Điệu...”
“Hảo nhi bất tranh là An, khoan dung bình hòa là An...”
Đối với thụy hiệu của Tề vương, quần thần có cái nhìn khác nhau, người nói An, người nói Ý. May mà không ai dám nói tới thụy hiệu xấu, một mặt là vì Lưu Trường ngồi ở đó, mặt khác bản thân Tề vương cũng không làm sai chuyện gì cả. Ngược lại hắn quản lý nước Tề, thời gian đầu dùng Tào Tham, về sau tuy tin Tứ Quân, nhưng công hơn tội, là người khoan dung thương dân, tính cách thiện lương, xem như hiền vương một đời.”
“Thúc Tôn công, đại ca ta không thể tính là trung niên chết yểu, ông lấy chữ Điệu, còn nói sợ hãi gì đó là ở đâu ra?” Lưu Trường nhìn chằm chằm Thúc Tôn Thông hỏi với giọng điệu chẳng lành:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây