Lưu Doanh cúi đầu, nhìn chén cơm trong tay, cũng bắt đầu há miệng ăn từng ngụm.
Lưu Trường dùng ống tay áo lau miệng, “Nhị ca, bây giờ dân chúng trong thiên hạ này tương đối tôn trọng đối với Thiên tử đấy...Cho rằng là vị vua hiền minh...Theo đệ thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến lúc huynh về chầu thì cũng kiếm được cái thụy hiệu không tồi... Chuyện để đệ đi làm, công lao huynh cứ cõng...Thực sự là bất công nha?”
Chén cơm kia cũng không nhiều, Lưu Doanh nhanh chóng ăn không còn một mảnh.
Hắn cười rất vui vẻ, tư vị của bữa cơm này thật sự là quá ngọt ngào, càng thơm ngon hơn cả rượu thịt, hắn cũng học theo Lưu Trường tùy ý lau miệng, không để ý y oán giận, nhếch miệng cười nói: “Đây sao có thể nói là bất công? Cũng không phải đệ làm ra chuyện này mà, bất công nhất chính là Trần hầu, chuyện ngài ấy đi làm, xảy ra chuyện cũng do ngài ấy cõng...”
Lưu Trường nói: “Nào có, vẫn luôn do quả nhân cần cù chăm chỉ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây