Đoàn người ngồi trên xe ngựa, tiếp tục đi tới, Loan Bố vừa lái xe, vừa thấp giọng nói: “Đại vương nói không sai, quả thật phải tự mình đi xem... Nói cái gì thương sinh sợ hãi, kêu ca nổi lên bốn phía...Quần thần có nhiều hơn nữa, cũng so ra kém một nắm gạo kia.”
“Đại vương?”
Không nghe được Đại vương trả lời, Loan Bố vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy y đang ngồi ở phía sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Ta còn tưởng rằng Đại vương lại chạy.”
Hắn nhìn thấy Lưu Trường đã bĩu môi, bộ dạng có chút ấm ức, không khỏi hỏi: “Dân chúng yêu mến như thế, vì sao Đại vương còn rầu rĩ không vui vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây