“Đệ đâu phải bắt bách tính xây vương cung cho mình, mà phát động họ khai khẩn, đào kênh, sửa đường, chẳng lẽ là vì đệ à? Còn không phải vì bách tính có miếng cơm, đệ cũng đâu bắt làm không công, làm việc có cơm ăn, có gì không đúng?” Lưu Trường bực tức, cảm thấy mình rất oan ức:
“Huynh trưởng, huynh bị đạo Hoàng Lão làm nhầm lẫn rồi, bọn họ nói nghỉ ngơi dưỡng sức, không xây dựng hoàng lăng, cung điện thì đệ hiểu ... Nhưng khai khẩn, đào kênh cũng không cho, nói là bách tính trải qua Bạo Tần, đã mệt mỏi ... Người xây Trường Thành, xây hoàng lăng năm xưa có phải bách tính bây giờ đâu, mệt cái chó gì?”
“ Đệ nghiên cứu Hoàng Lão mấy chục năm rồi, vô vi của Hoàng Lão không có nghĩa là không làm gì, nếu không làm gì thì cần triều đình làm gì, cần quan lại làm gì, cần hoàng đế làm gì?”
Lưu Doanh đúng là đọc nhiều sách nhưng ở chuyện ăn nói lại không so được với đệ đệ.
Lưu Trường càng nói càng tức:“ Đám người này chưa từng bị đói, suốt ngày ra rả lời rỗng tuếch, Vương Lăng bị đám này lừa, trong nhà nuôi một đám đại hiền, suốt ngày la hét đệ hà khắc. Bọn chúng không cần đi canh tác, đệ không phát động bách tính làm việc, thu hoạch không, chúng cũng không đói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây