Lữ hậu khẽ thở dài, giọng hòa hoãn hơn:“ Trường, con cũng nên lớn lên rồi, ta đích thực đã già, xử lý chính vụ đã rất mệt mỏi. Nhưng ta không thể yên tâm được, huynh trưởng con không thể làm Nhị Thế.”
“Năm xưa các tướng quân theo a phụ con tác chiến rất kiêu ngạo, các quận thủ đều là hầu tước, dù tìm một huyện lệnh cũng là người từ núi xương biển máu mà ra ... Những huân quý dù cáo lão hồi hương, huynh trưởng con cũng không trấn áp được họ.”
“Con không biết những người này về quê, thôn tính đất đai, dù là nô phó con cháu trong nhà, quan lại đều không trị được, báo lên chỗ huynh trưởng con, hắn lại mềm lòng không ra tay. Cứ thế này bọn họ sẽ thầy sâu một, không ngừng gặm nhấm Đại Hán.”
“Ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, ta chỉ lo mình không còn, sớm muộn người ngoài cũng chiếm cứ triều đình, khi ấy Đại Hán sẽ đối diện với cuộc nội chiến.”
“Con vũ dũng, nếu chiến đầu, không ai là đối thủ, nhưng những kẻ đó, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, con còn thiếu kinh nghiệm, nếu bọn họ hạ độc thủ sau lưng, con không phải đối thủ của họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây