Đám nhi tử của Lưu Phì hết sức phẫn nộ, đợi sứ giả đi rồi Lưu Tương quỳ trước mặt Lưu Phì, nước mắt rưng rưng:“ A phụ, triều đình muốn giết chúng ta, bệnh tình a phụ thế này, sao có thể đi đường? Con thà chết trên chiến trường, còn hơn để a phụ ....”
“Câm mồm!” Lưu Phì phẫn nộ quát:“ Người ta đang đợi ngươi nói câu này, ngươi muốn khởi binh à? Ngươi dựa vào cái gì mà khởi binh? Nay nước Tề còn triệu tập được bao người? Ngươi nhất định muốn đem tất cả mọi người chết chung à?”
Lưu Tương hai mắt trợn tròn, không nói gì cả.
“Quả nhân già rồi, mạng không còn lâu nữa, lần này tới Trường An, nếu có thể gặp đám đệ đệ, chết cũng không nuối tiếc.”
“A phụ” Thứ tử Lưu Chương lên tiếng, trông hắn trầm ổn hơn huynh trưởng nhiều:“ Không phải triều đình muốn đối phó với người, mà là với tất cả chư hầu, sao a phụ không liên lạc với các chư hầu. Dù người khác không giúp, Đương vương nhất định sẽ giúp, trọng phụ yêu thường người nhất, lại có thực lực mạnh nhất, nếu trọng phụ lên tiếng, sẽ qua được họa này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây