Lưu Trường ra hiệu cho Kỷ Thông ngồi gần mình, ông ta vừa tới bên cạnh, y đưa tay ôm lấy vai:“ Ngươi đừng là quả nhân, ngươi nói thật đi, tình hình nước Đường ta ra sao?”
“Đại vương vì sao lại hỏi thế?” Kỷ Thoogn rất khoogn tự nhiên:
“Ngươi không hiểu, quả nhân muốn làm rất nhiều việc, nhưng mỗi lần chuyện lại không như quả nhân muốn. Rất nhiều chuyện, nói thì dễ, làm lại rất khó, theo ngươi thấy, nước Đường còn chỗ nào cần cải thiện?”
“Đại vương có thể khiến bách tính ăn no bụng đã là hiền vương chưa từng có rồi.”
Lưu Trường xem thường:“ Bọn họ mỗi ngày vất vả ngoài ruộng, ăn no bụng là xứng đáng, đây mà là chuyện đáng khoe khoang à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây