“Sư phụ đừng nói thế, trước đó nhị ca ta vui vầy với hai mỹ nhân mà không đi nổi. Quả nhân nghe nói sư phụ mỗi ngày sủng hạnh không chỉ hai người, vậy mà sư phụ vẫn khỏe phây phây thế này, quả nhân cũng không bằng. Sư phụ nói thật đi, có phải sư phụ có có kỹ xảo độc đáo gì không?” Lưu Trường nhắc tới chuyện này cũng, hết sức tò mò:“ Bình thường sư phụ ăn gì?”
“Thần bình thường ăn ... Khụ, khụ, thần ăn gì không quan trọng, quan trọng là bách tính nước Đường ăn gì cơ.”
Trương Thương lời lẽ đanh thép mắng:“ Đại vương là quốc quân, chuyện phải lo là bách tính ăn đủ no không, mặc đủ che người không? Nay chiến sự kết thúc, tích lũy bao năm của nước Đường không còn gì, là lúc yên tâm khôi phục quốc lực, phát triển dân sinh, xin đại vương đặt tâm tư vào chuyện quốc gia.”
Lưu Trường hết cách với vị lão sư này, ngài nói nghe hay thật đấy.
“Đương nhiên là thế, quả nhân nghĩ rồi, đem quân thủ biên tới quận Sóc Phương, để họ ở đó khai khẩn đất đai, xây dựng thành trì. Người Hồ ở núi Tiên Ti chẳng phải bị Hung Nô cướp đất rồi sao, để tộc nhân của họ tới Sóc Phương định cư đi, cổ vũ bách tính di cư tới, nơi đó có nhiều đất tốt, thích hợp canh tác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây