“ Khụ khụ, huynh trưởng, Khải bản tính ương bướng, nên quả giáo cho tốt! Đối với trẻ nhỏ, không nên mềm lòng, nếu không sẽ chiều hư nó.” Lưu Trường nghiêm túc nói:
Lưu Hằng liếc y một cái:“ Thụ giáo.”
Lưu Khải còn nhỏ hoàn toàn không ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nó vẫn đeo trên người Lưu Trường, khẩn cầu:“ Trọng phụ, người kể chuyện gấu lớn tiếp đi! Sau đó trọng phụ có giết nó không?”
Lưu Trường đang định bốc phét như mọi khi, chợt nhớ tới cái gì, bế Lưu Khải lên đặt nó ngồi trong lòng, nghiêm túc nói:“ Những dá thú này đều rất nguy hiểm, dù con chó cao bằng cháu thôi cũng có thể cắn mông cháu, hiểu không? Nhất định phải tránh xa nguy hiểm, nếu có người muốn đưa cháu đi săn thì không được đồng ý, đợi lớn như trọng phụ mới có thể đi.”
Lưu Khải gật đầu :“ Vậy con gấu lớn kia có cắn mông trọng phụ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây