“Trọng phụ, à không đúng, nhạc trượng, nếu như tuổi đã cao, vậy thì ở trong phủ an hưởng tuổi già, chuyện còn lại giao cho bọn ta làm là được rồi. Chinh chiến nửa đời người, khi già còn gây chuyện làm gì? Yên ổn có phải hơn không?”
“Ta thực sự không muốn đối phó với mọi người, ta rất kính trọng mọi người. Có điều ta không kính trọng những kẻ ngày nay, ta kính trọng người năm xưa đi theo sau Cao hoàng đế, chưa chìm đắm trong phú quý quên cả mình là ai ... Ta còn có chuyện muốn làm, nhạc trượng không cần tiễn.”
Lưu Trường nói xong xoay người rời phòng
Tào Tham vẫn ngồi yên tại chỗ, từ từ đưa đôi tay đầy nếp nhăm của mình lên, hai hàng nước mắt bỗng tuôn ra, những dũng sĩ năm xưa, rốt cuộc đi đâu cả rồi?
Lưu Trường lại mở yến hội trong phủ, triệu tập mấy người Trần Bình, Phàn Khoái, Quán Anh, Chu Bột tới. Tuyên Nghĩa thì không gọi, dù sao tên đình úy lừa, à không ngự sử lừa đó không dùng lời nói mà đánh động được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây