Ngoài cửa truyền vào tiếng chống quải trượng, giáp sĩ đẩy cửa ra, Lữ hậu xuất hiện.
Lưu Hằng cửa mình bò dậy, vội vàng hành lễ: “A mẫu …”
Lữ hậu đi tới, đỡ Lưu Hằng lên:” Không cần quá bi thương, ta và a mẫu ngươi thường thư từ qua lại … Bà ấy luôn yêu thương ngươi, tự hào về ngươi, thường nói với ta, đời này không có thành tựu gì, chỉ hài lòng là dạy ra được đứa nhi tử giỏi giang.”
Nói rồi ngồi giữa hai huynh đệ:” Ngươi là đứa bé tốt, a mẫu ngươi nhỏ hơn ta một chút, tuổi quá hoa giáp mà mất là hỉ tang, không cần quá bi thương.”
Đây là lần hiếm hoi Lữ hậu thể hiện ôn nhu ngoài Lưu Doanh và Lưu Trường, ánh mắt bà nhìn Lưu Hằng: “Còn ta nữa, sau này có chuyện gì cứ tìm ta nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây