“A phụ, người không nên làm thế.”
“Hoài Âm hầu từng mấy lần mưu phản, bệ hạ vẫn vô cùng tin tưởng ông ấy, khi xuất chinh để ông ấy thống soái đại quân, không có nửa phần kiêng kỵ. A phụ thấy tài năng của mình đã hơn Hoài Âm hầu chưa? Bệ hạ vì sao phải kiêng kỵ người? Nếu bệ hạ có ý đó, a phụ có thể xông qua các trạm gác từ Hà Tây tới đây không? Chẳng cần triều đình, một đạo ý chỉ bệ hạ đưa xuống, Hạ Hầu Táo của Tây Đình, Sài Vũ của Bắc Đình, Lô Khanh của Lũng Tây, ba người đó hợp lại, a phụ chống được bao lâu?”
“Dù họ không đối phó được, nếu con suất lĩnh Bắc Quân tới, a phụ chống nổi mười ngày không?”
Chu Á Phu cau mày, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc.
Chu Kiên ngồi bên thôi mà tim đập chân run.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây