Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị!

Chương 53: Tội phạm buôn lậu thuốc phiện

Chương Trước Chương Tiếp

“Ruỳnh!”

“Ruỳnh!”

Xe của Tiêu Phàm vừa lướt qua thị trấn, xe đằng sau lập tức tăng tốc theo, còn có thêm bốn chiếc xe máy đuổi tới.

“Tiêu thiếu, ngươi có mang theo súng đạn kia không?”

Dương Quân dò hỏi.

Tiêu Phàm lắc đầu, hắn đã truyền hết súng đạn cho Tiêu Hải cả rồi.

Dương Quân chau mày, hắn ta có mang súng, nhưng toàn thân chỉ có một cây súng lục, đối phương có vài cái, nói không chừng còn có hàng hạng nặng.

“Ruỳnh!”

Dương Quân đạp chân ga lút cán.

SUV điên cuồng lao nhanh trên đường đất, nhưng tốc độ xe máy đằng sau càng nhanh hơn.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Một người trong số đó móc súng lục ra bắt đầu nã đạn, trúng vào cốp sau xe.

“Tiêu thiếu, mau nằm xuống.”

Dương Quân trầm giọng nói, một tay lái xe, một tay khác rút súng chuẩn bị phản kích.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi:

“Ngươi an tâm lái xe, giao chúng cho ta.”

Đối phương lại phách lối đến mức trực tiếp nổ súng, hoàn toàn chọc giận Tiêu Phàm.

“Đoàng!”

Lại một tiếng súng vang lên.

Xe máy của đối phương gần như chạy song song với bọn họ, viên đạn bắn về phía Tiêu Phàm.

“Bọn hèn này!”

Tiêu Phàm vươn tay, viên đạn bắn về phía hắn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Viên đạn vừa bay vào phạm vi tinh thần của Tiêu Phàm là bắt đầu giảm tốc độ, đến được tới sát Tiêu Phàm thì tốc độ viên đạn đã rất chậm rồi.

“Đi!”

Tiêu Phàm vung tay, viên đạn trong lòng bàn tay bắn ngược lại, chuẩn xác găm trúng người bên ngoài.

Sau đó, Tiêu Phàm thò người ra cửa sổ.

Chỉ trong hai giây, ba đồng tiền xu trong tay hắn bắn ra ngoài, ba chiếc xe máy còn đang đuổi sát lập tức nổ lốp.

“Ầm!”

Chiếc xe con đang rượt phía sau đâm trúng một trong mấy chiếc xe máy.

Xe con mất khống chế, xoay vòng va phải vệ đường.

Dương Quân cũng không dừng xe lại, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

“Phù!”

Tiêu Phàm thở hắt ra một hơi thật dài, vẻ mặt không tốt lắm.

Hắn không rõ người điều khiển ba xe máy bị nổ lốp đã chết chưa, nhưng kẻ đầu tiên chết là cái chắc rồi.

Cảm giác giết người chẳng dễ chịu gì.

“Tiêu thiếu, ngươi làm vậy là phản kích tự vệ, dù là xét theo luật Myanmar hay luật của quốc gia chúng ta, ngươi đều không cần gánh bất cứ trách nhiệm nào.”

Dương Quân an ủi, hắn ta nhìn ra vẻ mặt Tiêu Phàm không được khỏe.

“Ừ.”

Tiêu Phàm khẽ gật đầu.

Đối phương đã muốn giết hắn, hắn đương nhiên không hối hận ra tay giết đối phương trước.



“Chúng ta cứ đi như vậy, không cần phải xen vào nữa à?”

Tiêu Phàm dò hỏi.

Dương Quân nói:

“Đám tội phạm buôn lậu thuốc phiện ấy không dám báo cảnh sát đâu, mặt ngoài không thành vấn đề. Nhưng có khả năng bọn họ sẽ âm thầm điều tra. Ta sẽ gọi cho ông chủ, để ông chủ xử lý.”

Tiêu Phàm âm thầm cau mày.

Hắn theo Dương Quân tới bên này, chắc chắn đối phương có biết. Rất có thể về sau sẽ tra ra danh tính của hắn.

“Lần này thật xin lỗi Tiêu thiếu, không ngờ khiến ngươi chịu liên lụy vì chuyện cũ của ta.”

Dương Quân áy náy nói.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu:

“Dương ca không cần xin lỗi, lúc trước ngươi đắc tội trùm buôn thuốc phiện là vì bảo vệ dân chúng phổ thông như chúng ta. Ta rất bội phục người như ngươi.”

“Tiêu thiếu, ta cần gọi điện cho ông chủ.”

Tiêu Phàm gật đầu.

Dương Quân nhanh chóng gọi cho Đường Tại Thiên.

“Cái gì?”

Đường Tại Thiên nghe rõ mọi chuyện, mặt mày biến sắc.

Trong cảm nhận của hắn ta, Tiêu Phàm là người của đại gia tộc võ đạo. Hiện tại Dương Quân bảo vệ Tiêu Phàm đi ra ngoài, nếu khiến Tiêu Phàm xảy ra chuyện thì Đường Tại Thiên cũng sẽ gặp phiền toái lớn.

“Ông chủ, chúng ta không sao. Tiêu thiếu giết chết một người, những tên còn lại không rõ sống chết.”

Dương Quân vội vàng nói.

Đường Tại Thiên thở phào một hơi:

“Dương Quân, ngươi cứ bảo vệ tốt cho Tiêu thiếu, ngàn vạn lần đừng khiến Tiêu thiếu gặp chuyện gì. Bên này ta sẽ phái người đi tiếp ứng các ngươi.”

Đường Tại Thiên cúp máy, bừng bừng tức giận, lưu loát bấm một dãy số:

“Sangway, ngươi dám phái người truy sát vệ sĩ của ta, có phải coi Đường Tại Thiên này chết rồi không hả!”

Đường Tại Thiên gầm thét:

“Nếu ngươi không cho ta lời giải thích hợp lý, nội trong vòng ba ngày, người của sĩ quan Kim sẽ càn quét sạch sẽ toàn bộ địa bàn của ngươi.”

Bên kia đầu điện thoại, trùm buôn ma túy Sangway miệng phì phèo điếu xì gà, tay ôm một mỹ nữ tóc vàng.

“Có chuyện này ư ông chủ Đường? Chắc là cấp dưới của ta làm bậy rồi, ta nhất định sẽ dạy bảo chúng nó cẩn thận.”

Sangway cười ha hả.

Đường Tại Thiên lạnh lùng nói:

“Sangway, ta không nói đùa với ngươi. Nếu ngươi không cho ta câu trả lời thỏa đáng, ba ngày này sĩ quan Kim không nhằm vào các người thì ta cũng không còn là họ Đường nữa.”

Nói xong Đường Tại Thiên thẳng tay cúp máy.

“Đường Tại Thiên tức giận như thế thì chắc là thành công rồi.”

Sangway cười rộ lên, đáy lòng cực kỳ sảng khoái.

Dù cần đánh đổi khá nhiều, nhưng chỉ cần Dương Quân chết thì đều đáng giá.

“Reng reng, reng reng!”

Đúng lúc này, điện thoại của gã lại vang lên lần nữa, màn hình hiển thị cuộc gọi từ một thuộc hạ mà gã phái ra.

“Mang thi thể Dương Quân về đây.”

Sangway nhận máy, lạnh lùng nói.

“Đại...đại ca, Dương Quân không chết, người của chúng ta xảy ra chuyện. Những người khác...đều chết cả rồi.”

Đàn em tên Senji của Sangway bên kia điện thoại đau đớn nói.

Sangway tái mặt

“Ngươi nói cái gì?”

Senji thuật lại tình huống khi đó một lần.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)