Tiêu Phàm nói. Từ khi biết Dương Vinh không phải là con trai ruột của Dương Vĩnh An, sự hận thù và căm ghét của hắn đối với Dương Vĩnh An đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa thậm chí hắn còn có một chút xíu đồng cảm.
“Được thôi, Tiêu thiếu gia.”
Đường Tại Thiên gật gật đầu. Buổi trưa hôm đó, Tiêu Phàm hẹn gặp Dương Vĩnh An ở một khách sạn, nhìn vẻ ngoài của Dương Vĩnh An cứ như đã già đi chục tuổi.
“Ta đã đồng ý kí giấy chuyển nhượng cổ phần cho các ngươi rồi, bây giờ các ngươi còn muốn gặp ta là còn muốn nói cái gì? Việc chuyển nhượng cổ phần cũng không phải là chuyện mà có thể hoàn thành xong trong vòng ngày một ngày hai, sau này chúng ta còn phải mở cuộc họp cổ đông, vậy thì ít nhất việc này cũng phải kéo dài nửa năm.”
Dương Vĩnh An lạnh giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây