Tiết Nhân nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Lục Duyên, hữu khí vô lực, yếu ớt cười, trên khuôn mặt đây nếp nhăn có chút dáng vẻ dầu hết đèn tắt.
“Ha, hahahaha Tiết Vượng, thật sự quen được một người bạn tốt”
Lục Duyên nhíu mày, nhìn Tiết Nhân đang không ngừng phát ra sương mù màu đen, vẻ mặt cảnh giác.
Tiết Nhân không để ý, hắn lại quay đầu nhìn Tiết Vượng, giọng khàn khàn mở miệng nói:
“Ta sắp chết rồi, ngươi không cần sợ hãi như vậy. Ngươi có muốn nghe câu chuyện của ta không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây