Cái con người Quý Trác Nhiên này, dù là muốn đi thôi cũng trông khó ưa như vậy. Khúc Yên cả giận bảo: "Anh chớ có để ý tôi! Tôi không muốn anh tốt với tôi!"
Nói xong, cô bèn giơ tay lên ném chìa khóa phòng nghỉ xuống mặt đất.
Cô quay đầu, bấy giờ cô mới nhìn lướt qua vị trí của Phàn Dục Minh, nhưng cũng chỉ thấy được cái sô pha trống rỗng.
Vậy nên cô cắn răng, xoay người cầm cái túi của mình lên, loạng choạng bước mấy bước, sắp ra khỏi rồi.
Nhưng cô đã quên mất mình đang mang giày cao gót.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây