“Casino kia thì sao? Chỗ đó không liên quan gì đến nghệ thuật đó chứ? Khúc Yên hỏi tiếp.
“Trong casino, có thể làm quen với một vài người bạn đánh bạc, dù anh không thích chơi cũng muốn chơi hai cây. Em cũng thấy Địch Sùng Vân rồi đấy, anh và anh ta quen nhau trên bàn bạc, đánh cùng anh ta. Tiểu Yên, thật ra anh rất muốn nói cho em biết, đây chính là quá khứ của anh.
Cô lui về sau nửa bước, cau mày hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?
“Tiểu Yên, anh không muốn đánh cược với em, anh muốn giải thích với em, tại sao lúc đó anh phải quyết định như vậy, rốt cuộc anh đang ở trong thế giới như thế nào. Em cho rằng trong giới bài bạc chỉ có đánh bạc thôi sao? Đánh bạc chỉ là hoạt động bình thường nhất mà thôi. Sở dĩ ông ngoại em mất sớm như vậy, là vì lúc trẻ ông ấy phải chúc rượu người khác, uống quá nhiều, tổn thương dạ dày. Trước kia anh không muốn nói kĩ với em chuyện này, vì anh muốn bảo vệ em, để em được sống trong bình yên, nhưng không ngờ lại khiến em nghĩ thế giới bên ngoài cũng giống như thế.
Anh bình tĩnh nói, ý trong lời nói khiến Khúc Yên vốn đang tức giận dần nguôi đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây