Sau khi cúp điện thoại của Hạ Man, bản thân của Khúc Yên cũng không biết tại sao mình lại thở dài. Càng đến gần sự thật, cô càng cảm thấy sợ hãi.
Mà lúc trước, cô luôn không sợ hãi chuyện gì. Nhưng cô của ngày xưa hình như đang ở rất xa. Cô gác điện thoại sang một bên, bỗng nhiên lại có tiếng khóc của đứa bé văng vẳng bên tai.
Cô đau đớn che lỗ tai lại, tuy nhiên, âm thanh đó vẫn mơ hồ xuyên qua màng nhĩ của cô. Có lúc cô thậm chí không nhịn được mà nghĩ rằng, thà mình bị điếc cho rồi.
Điếc rồi thì cô không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con thê thảm thế này… Cô sa vào nỗi thống khổ một mình, bản thân cũng không biết bây giờ mình rốt cuộc làm thế nào mới hết đau khổ.
“Thôi đi, uống thêm chút thuốc vậy. Cô tự nhủ với chính mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây