Tiếng trẻ con khóc nức nở tra tấn Khúc Yên suốt một đêm.
Cô nằm trên giường, dùng đầu gối bọc kín đầu, nhưng vẫn không thể hoàn toàn trốn thoát khỏi tiếng khóc thảm thiết đó.
Cuối cùng, như đã biết mình không tài nào chạy thoát được, cô dứt khoát rời giường, thay quần áo cho mình xong, lại đến bên bàn trang điểm, trang điểm, dùng kem nền và kem che khuyết điểm che giấu sự mệt mỏi trên mặt.
Sau đó, cô đi xuống dưới tầng. Khúc Yên cảm thấy tiếng khóc đó như đã dần dần rời xa cô, cũng lại cảm thấy, nó vẫn đang quanh quẩn bên tai, chưa tản đi.
Lúc này có lẽ mới rạng sáng bốn giờ, Khúc Yên ngồi trong phòng khách, nhìn ra bầu trời ngoài vườn hoa xuyên qua cửa sổ sát đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây