Khúc Yên nghe thấy giọng nói này, dường như ác mộng trước đây lại lần nữa hiện về lòng cô. Cho dù cô không muốn tập trung vào những chuyện buồn đó như thế nào đi nữa, thì giờ phút này cũng tốn công vô ích.
Cô nhanh chóng hỏi chị Nguyệt trước mặt: “Có phải khi tôi không có ở đây, nó sẽ không khóc lóc thảm thiết đến vậy?
Văn Tư Vũ vội vàng nói: “Rất có thể... sẽ như vậy.
Vì thế Khúc Yên đành xoay người rời đi.
Chân trước cô vừa đi, Văn Tư Vũ ở sau lưng nhìn đứa trẻ khóc đến nỗi thở hỗn hển trong lòng ngực, thở dài một tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây