Trời dần tối, Khúc Yên một mình nằm trên giường bệnh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần tối sầm, trong lòng mông lung.
Ngay khi cô cho rằng mình sẽ nằm cho đến khi xương cốt thối rữa thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
Giọng nói của Tiểu Phùng truyền đến: “Phu nhân, cô Khúc Ngưng tới.
Khúc Ngưng?
Khúc Yên nhíu mày, từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên có cảm giác không muốn đối mặt với Khúc Ngưng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây