Khúc Yên nhìn người bạn ngày xưa của mình, nhíu mày.
Thường Thuỵ Kiệt lại cho rằng cô đã mắc bẫy, đứng ở ngoài cửa xe vỗ hai cái thật mạnh xuống cửa sổ xe, ra lệnh: “Ngay bây giờ, mở cửa xe ra cho tôi!
Khúc Yên dựng thẳng ngón giữa lên với anh ta, vào số xe, một chân dẫm xuống chân ga, nghênh ngang rời đi.
Phía sau, vẫn truyền đến tiếng kêu gào của Thường Thuỵ Kiệt: “Này này, cậu có ý gì, cậu đừng đi chứ!
Về tới biệt thự Bán Sơn, trên mặt Khúc Yên lại mang theo một tia bực bội hiếm thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây