Khúc Yên hơi cạn lời, vẫn cố gắng giải thích: “Thực ra tôi không phải là loại người như cậu tưởng, trước đó là lần đầu tiên tôi đến câu lạc bộ Hắc Mã gì đó, sau đó thì gặp được cậu, tôi thấy năng khiếu hội hoạ của cậu không tệ nên đã giúp cậu một tay, nhưng cậu muốn những vị trí kiếm tiền khác… Thì e là tôi không thể cho cậu rồi.
“Tổng giám đốc Khúc, tôi biết cô không phải là loại phụ nữ đó, chỉ là ba tôi đột nhiên ngã bệnh, tôi nhất thời đến tiền học phí cũng không thể đóng nổi cho nên tôi mới đi làm ở nơi đó, tôi biết đối với loại người như chúng tôi mà nói, số tiền tuỳ ý ăn một bữa cơm và tặng một món quà cũng đủ thay đổi số phận của tôi, vì vậy tôi mới có suy nghĩ như vậy, nếu cô không có thì cũng không sao, tôi vẫn rất biết ơn cô. Chung Duẫn Nhạc nghiêm túc nói.
Nam sinh đại học thuần khiết, tuấn tú nghèo nàn ở trước mặt đã thẳng thắn nói ra tình trạng khốn cùng của mình, Khúc Yên đột nhiên cảm thấy hơi khâm phục cậu ta.
Cô phảng phất nhớ đến bản thân của trước đây.
Mặc dù lúc đó là bà ngoại giả bệnh gạt nàng, nhưng quả thực nàng cũng từng rơi vào hoàn cảnh khó khăn như chàng trai ở trước mặt này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây