Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình

Chương 30: Cố tình anh muốn ép cô

Chương Trước Chương Tiếp

Khúc Yên biết anh đang thật sự tức giận.

Anh rất ghét bị đội nón xanh, cũng rất ghét bị người đùa bỡn.

Hành động vừa nãy của cô, cũng không khác biệt lắm.

Nhưng cô không hối hận vì những gì mình đã làm...

Một lúc sau, hai người về tới biệt thự.

Quý Trác Nhiên đè cô xuống ghế sa lon, nghiêng người đè cô ở dưới người: “Khúc Yên, đùa bỡn tôi thú vị lắm sao?"

"Tôi chỉ đùa thôi mà, ai biết được anh sẽ tới thật…" Cô vẫn trưng lên vẻ mặt không tim không phổi, thậm chí còn giễu cợt nói: “Hay là anh nghĩ người nào cũng giống như anh, ban ngày gọi người chị là vị hôn thê, buổi tối lại ở bên người em?"

Vẻ mặt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, anh cảnh cáo nói: “Khúc Yên, em đừng quên thân phận của chính mình!"

"Tất nhiên là tôi không quên rồi, chẳng phải tôi vừa nói anh là anh vợ tương lai của tôi hay sao?" Khúc Yên mỉm cười, trong nụ cười lại chứa đầy sự châm chọc: “Anh nói xem? Anh vợ tương lai."

"Em đừng nên chọc giận tôi!" Trong mắt anh bùng lên lửa giận.

"Tôi có muốn vậy đâu, đều tại tôi đang vô công rồi nghề, bị sa thải, cũng không tìm được việc làm ở bên ngoài, nên đành ra ngoài sống cuộc sống mơ mơ màng màng, mới duy trì được cuộc sống." Khúc Yên ám chỉ nói.

Nếu cô có thể đường đường chính chính tìm được việc, thì cần gì phải đi tìm Trình Phi Dương?

Cô cũng không muốn sử dụng hạ sách này, nhưng cố tình anh muốn ép cô.

Quý Trác Nhiên nghe hiểu hàm ý trong lời nói của cô, anh đưa tay ra, nắm lấy chiếc cằm nhỏ thanh tú của cô, ép cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình: “Em muốn nói cái gì? Em nghĩ mình không tìm được việc là do tôi động tay động chân?"

"Tôi có nói như vậy đâu, nhưng anh muốn thừa nhận cũng được." Khúc Yên vẫn tỏ vẻ dửng dưng như không, nhưng lời nói ra lại sặc mùi thuốc súng.

Quý Trác Nhiên nhìn cô, chợt muốn xé rách khuôn mặt giả tạo này của cô, để cô trở lại dáng vẻ yếu ớt sau khi say rượu tối hôm qua, cô như vậy mới đáng yêu.

Anh nắm lấy bả vai gầy của cô, cười lạnh nói: “Đúng vậy, là tôi làm đấy, tôi muốn biến em trở thành con chim hoàng yến, muốn chặt đứt đường lui của anh, tất cả đều là do tôi làm! Nhưng em có thể làm được gì?"

Bàn tay của anh từ từ đi xuống, chạm vào cúc áo của cô: “Khúc Yên, đến giờ em còn chưa hiểu rõ thân phận của mình, kể từ lúc ký tên vào bản hợp đồng đó, kể từ ngày em gả vào Quý gia, em sẽ chỉ có thể sống dưới sự kiểm soát của tôi!"

Khúc Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng hòng..."

Tuy nói vậy, nhưng cơ thể cô rõ ràng đã cứng đờ lại.

Đúng vậy, những lời Quý Trác Nhiên nói đều là sự thật, kể từ ngày đồng ý gả vào Quý gia, cô đã giống như tự bán mình.

Nhưng lòng kiêu hãnh của cô vẫn ngăn cản cô sống như con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Rõ ràng cô có thể sống đường hoàng, có thể tự nuôi sống chính mình, tại sao cô phải toàn tâm toàn ý dựa vào một người đàn ông?

Cô có thể cảm thấy trang phục trên người mình từ từ bị lột ra, nhưng cô lại không thể ngăn cản, không thể phản kháng, bởi vì đây là con đường do cô tự chọn.

Thực hiện thỏa thuận sinh con là giới hạn cuối cùng của Quý Trác Nhiên, cũng là nghĩa vụ duy nhất cô phải thực hiện...

Ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên u tối, so với đêm tân hôn, dường như cô càng ngon miệng hơn.

Nhưng trong lòng cô, đã bị bóng tối dày đặc bao phủ.

Trong căn biệt thự trống trải, hai người đồng thời im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng lần thứ hai cũng kết thúc.

Khúc Yên giơ tay lên nhặt bộ quần áo nhàu nhĩ bị ném ở cạnh đấy lên, từ từ mặc vào, bám vào trên lưng ghế salon, khó khăn đứng dậy.

Quý Trác Nhiên bất mãn hỏi: “Em muốn đi đâu?"

"Mặc quần áo vào rồi cút." Khúc Yên lạnh lùng trả lời, lặp lại y nguyên câu anh từng nói trong đêm tân hôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️