Khúc Yên lẳng lặng cười, duỗi tay rút ra một lá bài.
Song lần này, vừa nhìn thấy lá bài trên tay, cô đã biết ván này mình sẽ thua, bởi vì lá bài trên tay cô là 3 bích, lá bài nhỏ nhất.
"Ha ha, có vẻ tối nay vận khí của tôi rất tốt." Trình Phi Dương cười nói.
Khúc Yên cũng không cảm thấy khó chịu: “Trình thiếu hỏi đi."
"Chỉ có một mình tôi hỏi thì chẳng có gì thú vị gì cả, không bằng chơi mạo hiểm đi, cô hôn tôi." Trình Phi Dương nheo mắt lại, cẩn thận quan sát làn da trắng nõn bóng loáng của Khúc Yên.
Nhưng Khúc Yên chỉ cười cười: “Tôi chỉ muốn làm cấp dưới của ông chủ Trình thôi, chứ không dám vượt qua giới hạn, lần này tôi tình nguyện thua cuộc."
Ngay khi vừa dứt lời, cô nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Chất rượu trong suốt làm ướt đôi môi đỏ mọng của cô, sắc mặt của cô cũng hơi đỏ ửng lên vì men rượu, nhìn càng ngon miệng hơn.
Nhìn chất rượu lưu lại trên môi cô, ánh mắt của người đàn ông thoáng lóe sáng.
Cố tình người phụ nữ này lại nói, cô chỉ muốn làm cấp dưới của anh ta.
Cũng may Trình Phi Dương khá thích thú trước những lời này của anh ta, có rất nhiều phụ nữ chạy tới muốn "Vượt quá giới hạn" với anh ta, vậy nên anh ta đánh giá rất cao những người phụ nữ chính trực.
“Được, lại tiếp tục!" Anh ta bật cười duỗi tay ra, lại nhét lá bài vào bộ bài.
Sau khi thua liên tiếp ba ván, lần này cuối cùng vận may mới về đến cô, trên tay cô là lá A cơ.
Cô lật lá bài ra, nhướn mày liếc nhìn Trình Phi Dương: “Xin lỗi Trình thiếu, lần này tôi thắng rồi."
"Vậy cô muốn hỏi tôi điều gì?"
Khúc Yên hơi căng thẳng nói ra câu hỏi: “Tôi muốn hỏi anh, vào nghỉ hè năm lớp mười một, anh có biết Quý Trác..."
"Khúc Yên!" Giọng nói đầy tức giận của Quý Trác Nhiên chợt vang lên bên tai cô.
Đúng là xui xẻo, anh tới sớm quá.
Khúc Yên ngước mắt lên, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Quý Trác Nhiên, cô cười cợt nói: “Anh vợ tương lai, anh tới rồi."
Cô đang nhắc nhở Quý Trác Nhiên, không thể bại lộ quan hệ vợ chồng của bọn họ ở trước mặt người ngoài.
Quý Trác Nhiên cũng không ngờ, mình phóng như bay tới đây, lại thấy cảnh tượng Khúc Yên và Trình Phi Dương đang chơi bài với nhau.
Hiển nhiên, vừa rồi bọn họ chụp bức ảnh đó để dụ anh tới, Thực ra quan hệ giữa hai người còn chưa tới mức như trong suy nghĩ của anh.
"Oh, không ngờ cũng có ngày Qúy thiếu đại giá đến quán nhỏ của tôi chơi." Trình Phi Dương hơi kinh ngạc nói.
Khúc Yên chỉ chụp có một bức ảnh, Quý Trác Nhiên lại thật sự chạy tới?
Nhưng Quý Trác Nhiên tới cũng tốt, chờ khi nào người nhà nói anh ta không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ hoa thiên tửu địa, anh ta có thể lôi chuyện này ra đối phó với người nhà.
Đây là vấn đề mặt mũi, có tầm quan trọng rất lớn, nên đương nhiên là anh ta rất vui với kết quả này.
Nhưng Quý Trác Nhiên không đáp lại lời của Trình Phi Dương, chỉ lạnh lùng nhìn Khúc Yên, nén giận nói: “Đi với tôi."
Khúc Yên biết mình đã chiếm được món hời, cũng không muốn chọc giận người đàn ông này nữa. Vì vậy, cô khẽ mỉm cười nói với Trình Phi Dương: “Trình thiếu, anh phải nhớ lời đã nói với tôi đấy nhé, hôm khác tôi sẽ tới tìm anh, anh vợ tương lai đến đón tôi về, giờ tôi đành phải đi về cùng anh rể trước."
"Được…" Trình Phi Dương gật đầu, nhưng lại nhìn về phía Quý Trác Nhiên: “Nhưng Qúy thiếu không có tâm tình chơi một lúc à?"
"Tôi còn có việc." Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi kéo Khúc Yên ra khỏi nơi ăn chơi trác táng này.
Cảm nhận được lực truyền tới từ trên cổ tay, Khúc Yên cứ đi theo anh như không có cảm giác đau.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của Quý Trác Nhiên, vẻ mặt cô thoáng hoang mang.
Anh ấy tới rồi, mày có vui không?
Cô âm thầm hỏi mình.
Lúc đi tới bên cạnh xe, cô bị người đàn ông đẩy vào ghế sau xe, sau đó cửa xe bị khóa lại.
"Tôi sẽ không chạy đâu, anh không cần phải lo lắng." Cô nhìn cổ tay đã hằn vết đỏ của mình, nhún nhún vai nói.
Nhưng Quý Trác Nhiên hoàn toàn phớt lờ cô, cả chặng đường đi anh đều không nói câu nào, hiển nhiên là vẫn còn tức giận.