Lúc Khúc Yên trở lại biệt thự ở lưng chừng núi, trời đã tối hẳn.
Căn biệt thự trống trải, cô nghĩ có lẽ dì Vương đã về nhà.
Nghĩ chắc hôm nay Quý Trác Nhiên sẽ không tới, cô tùy tiện đá rơi giày cao gót, đi chân trần trên sàn nhà bằng gỗ lạnh lẽo, tiện tay để hộp đựng bức《 Đăng Tiên Đồ 》vào trên bàn trà nhỏ, cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người ra, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Rào rào rào rào rào rào, tiếng nước chảy vang vọng.
Nhìn nước chảy từ trên vòi hoa sen xuống, cô nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây