Gả Cho Thanh Mai Trúc Mã Vô Tình

Chương 25: Quả là nhân vật lớn

Chương Trước Chương Tiếp

Khúc Yên bước vào trong quán bar, đưa mắt nhìn xung quanh, hoàn cảnh nơi đây bất ngờ sáng sủa yên tĩnh hơn so với những quán bar khác, cũng có lẽ là để tiện cho Trình thiếu tuyển phi.

Lúc này, màn đêm chỉ vừa buông, tiếng nhạc trong quán bar vẫn chỉ là tiếng đàn violon êm tai, trong quán bar có rất nhiều người đẹp đang ngồi nghịch điện thoại di động, đúng là có mấy phần hương vị Đồng Tước Đài.

Khúc Yên tìm một vị trí không nổi bật, tùy tiện ngồi xuống, cũng lấy điện thoại di động ra.

Thoạt nhìn cô không có gì khác với những người đẹp trong quán bar này, nếu thật sự phải nói là khác cái gì, vậy chính là bộ đồ công sở cô đang mặc trên người, nhìn hơi lạc lõng so với không khí nơi này.

Nhưng Khúc Yên không thèm quan tâm, cô lấy điện thoại ra, nhớ lại những chi tiết liên quan tới Trình Phi Dương.

“Lần này em trai Trình lại thua trong cuộc thi Olympic toán học rồi, tiểu Yên tiếc mà em không được nhìn thấy dáng vẻ bực bội của cậu ta lúc gọi anh là anh, nhìn rất thú vị." Trong trí nhớ của cô, tất cả các thông tin có liên quan đến Trình Phi Dương đều chỉ là một vài thông tin ngắn gọn nghe từ miệng anh Trác Nhiên.

Khúc Yên chậm rãi gõ chữ: Háo thắng, không cam lòng yếu thế, sẵn sàng đánh cược.

Cô đang phân tích tính cách của Trình Phi Dương.

Đây là thói quen lúc cô chuẩn bị đàm phán với khách hàng lớn, cô sẽ tìm hiểu tính cách của khách hàng, từ đó có mục tiêu trong cuộc đàm phán, đạt được thứ mình mong muốn.

"Haizzz, bây giờ lúc nào em trai Trình cũng đi xung quanh anh, còn mượn cớ nói là bạn gái cậu ta quấn lấy anh, cậu ta đúng là gian xảo, vẫn là tiểu Yên thành thật, nào, gọi một tiếng anh Trác Nhiên cho anh nghe nào..."

Nghĩ tới đây, Khúc Yên chợt cảm thấy tâm trí rối bời.

Anh đã bỏ lại quá khứ, còn cô vẫn nâng niu chút quá khứ ngọt ngào đó trong lòng bàn tay. Chỉ cần có lý do, là cô lại nhớ rõ chuyện ngày xưa.

Khúc Yên để điện thoại di dộng xuống, đột nhiên không biết bản thân mình tới đây thử vận may là đúng hay sai.

Nhưng lúc này, cô chợt nghe thấy có tiếng xao động trong quán bar.

"Trình thiếu đến rồi..."

Khúc Yên nhìn sang theo tiếng xao động, nhìn thấy một đoàn người đi từ phía cửa tới, người đàn ông dẫn đầu có vóc người cao lớn, vẻ ngoài đẹp trai, khóe miệng còn gợi lên nụ cười mỉm, nhìn cực kỳ phong lưu.

Quả là nhân vật lớn.

Trình Phi Dương vừa đi vào, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người đẹp, nhiều người phát ra tiếng ồ khẽ, còn có người đẹp đánh bạo đi tới trước mặt anh ta, mời anh ta uống rượu.

Sợ rằng trong quán bar này, chỉ có một mình Khúc Yên chú ý thấy, tâm tình của Trình Phi Dương không được tốt lắm, tuy ngoài mặt anh ta tươi cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

Cô cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình, lại tiếp tục gõ chữ: Tùy cơ ứng biến, bát diện lung linh(*), đi qua bụi hoa.

(*) Bát diện lung linh: dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.

Khúc Yên cúi đầu, một thông tin mình vừa tổng kết được, đưa ra kết luận ——

Người đàn ông trước mắt là một tay chơi hiếu chiến.

Muốn thu hút sự chú ý của anh ta, thì phải chơi tới bến.

Trong lúc cô đang suy tính, Trình Phi Dương đã mang theo mấy người đẹp nhiệt tình đi lên tầng hai, nơi mà các vị khách thông thường không có tư cách đi lên.

Khúc Yên cũng không lo lắng, hồi học đại học, cô từng đi làm thêm ở quán bar, biết nhiều người có quyền thế đều thích lên sảnh tầng hai, một phần là từ trên tầng hai có thể quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra phía dưới tầng một, có cái nhìn tổng thể về toàn cùng; mặt khác, đứng ở chỗ cao cũng mang lại cho bọn họ cảm giác vượt trội hơn những người khác.

Lúc này, âm nhạc trong quán bar đã trở nên sôi nổi, các vị khách vừa xếp hàng ở bên ngoài cũng đã được cho vào. Chẳng mấy chốc quán bar vắng vẻ đã đầy ắp người chen lấn.

Khúc Yên nhìn sân khấu ở giữa quán bar, khẽ cười nghĩ: Hồi đi làm thêm lúc học đại học, cô từng làm vũ công nhảy trên sàn diễn, không ngờ hiện tại lại phải trở về nghề cũ.

Cô đứng dậy, từ từ đi vào sàn nhảy.

Chỉ với vài bước chân, cô đã tảnh ra khí chất phong tình vạn chủng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Cô đi thẳng về phía trước, chen vào trong đám đông đông đúc nhất, đứng cạnh sân khấu cao bằng nửa người cô.

Khúc Yên giơ tay ra, khẽ vỗ vào một người đàn ông xa lạ: “Anh đẹp trai, anh có thể giúp tôi một chuyện được không, đỡ tôi lên trên sân khấu."

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy có người đẹp nở nụ cười má lúm đồng tiền xinh như hoa nhìn mình bằng ánh mắt đầy mong đợi, anh ta nào còn suy nghĩ được gì, nghe theo lời Khúc Yên, giữ eo của cô, nâng cô lên sân khấu...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️