Sau khi hạ quyết tâm, Khúc Yên ngồi xuống trước bàn trang điểm, dùng kem che khuyết điểm che đi vết đỏ vì bị bạt tai trên mặt, trang điểm tinh tế xong, cô lại trở về với con người có khí chất mạnh mẽ.
Buổi chiều, Khúc Yên đến một công ty trong ngành.
Bản thân cô có lý lịch rất tốt, năng lực làm việc cũng được công nhận là vượt trội hơi so với rất nhiều người trong nghề bằng cách giành nhiều đơn hàng lớn, nếu không phải mang họ Khúc, sẽ có cả đống người muốn đào cô về công ty.
Nhưng cũng vì mang họ khúc, cô biết con đường xin việc của mình chắc chắn sẽ không suôn sẻ.
Đúng như dự đoán, người phỏng vấn của công ty đầu tiên đã nhận ra thân phận của cô ngay khi vừa gặp mặt, đối phương tỏ vẻ khó có thể tin nổi hỏi: “Quản lý Khúc, cô tới phỏng vấn hả?"
"Làm sao, không được à?"
"Nào không được? Chỉ là công ty chúng tôi là miếu nhỏ, thật sự không thể chứa nổi tượng phật lớn như cô. Lại nói, Khúc thị là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi, nếu cô có mâu thuẫn với người nhà thì mau xin lỗi rồi trở về đi, không cần đến chỗ chúng tôi chịu ủy khuất đâu, cô thấy có đúng không?"
Người phỏng vấn nói rất khách khí, nhưng trong lời nói lại không giữ lại cho cô đường sống, rõ ràng là không có ý muốn phỏng vấn cô.
Nghe thấy vậy, Khúc Yên chỉ có thể thức thời nói: “Quấy rầy cô rồi!", rồi xoay người rời đi.
Nhưng đến phỏng vấn ở ba công ty liên tiếp đều nhận được câu trả lời này, dù Khúc Yên có chậm lụt thế nào đi nữa, cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ngoài Quý Trác Nhiên ra, làm gì có ai trong thành phố S này có năng lực tác động đến các công ty trong ngành?
Khúc Yên nhớ tới câu nói lúc trước của anh: “Tôi đồng ý để em tìm một công việc không làm ảnh hưởng đến việc thực hiện hợp đồng của em, nhưng có tìm được hay không phải tùy vào bản lĩnh của em.". Đến giờ cô mới hiểu được thâm ý trong đó.
Chứng tỏ anh vẫn không đồng ý.
Nhận ra được điều này, có tia sáng bướng bỉnh lóe lên trong mắt Khúc Yên.
Anh không để tôi đi làm? Tôi càng muốn tìm việc cho anh xem!
Lúc này, phía chân trời đã xuất hiện nắng chiều đỏ rực, hầu hết người của bộ phận nhân sự trong các công ty đã tan làm.
Nhưng Khúc Yên vẫn không hề nản chí, đứng bên lề đường giơ tay ra gọi taxi.
"Phiền anh đưa tôi đến phố bar, cám ơn."
...
Phố bar lớn nhất thành phố S.
Màn đêm dần buông, ánh đèn nê ông đủ màu sắc đã sớm lên đèn, bầu không khí ở nhiều quán bar đã bắt đầu nóng lên, thậm chí đã có người xếp hàng dài ở ngoài cửa quán bar nổi tiếng nhất nơi này.
Cũng đúng, dù sao quán bar này cũng là quán bar trên danh nghĩa của Trình thiếu Trình Phi Dương.
Trình Phi Dương là con trai độc nhất của Trình thị, vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Anh ta được mệnh danh là lãng tử hữu tình ở thành phố S, nhưng anh ta luôn rất hào phóng với tình nhân của mình, hết tặng xe rồi lại tặng nhà, bởi vậy rất nhiều siêu mẫu người đẹp trong thành phố vẫn lao về anh ta như nước thủy triều.
Bản thân Trình Phi Dương cũng rất nể mặt thường xuyên lộ mặt ở quán bar này, cho rất nhiều người đẹp có cơ hội làm giàu sau một đêm.
Xét cho cùng, một sợi tóc rơi ra từ trên người Trình thiếu cũng có thể là tài sản giúp người bình thường có thể thay đổi vận mệnh.
Vì vậy, trong quán bar của anh ta có rất nhiều người đẹp, ngày ngày đầy ắp là trạng thái bình thường, thỉnh thoảng còn có trường hợp khách xếp hàng dài đến bốn năm giờ sáng.
Cứ như vậy, quán bar "A Dream" của Trình thiếu còn có một biệt danh —— Đồng Tước Đài của thành phố S.
(*)Đồng Tước Đài : Ðời Tam Quốc (220- 280), Chúa Nguỵ là Tào Tháo có xây một đài bên sông Chương (huyện Lâm Chương, tỉnh Hà Nam), đặt tên là Ðồng Tước. Ðài cực kỳ tráng lệ, trang hoàng lộng lẫy. Tháo lại tuyển gái đẹp khắp vùng vào Đồng Tước Đài.
Có cái danh mỹ miều này, nơi đây cũng trở thành thánh địa của đám đàn ông, vì vậy có cảnh xếp hàng dài như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Khúc Yên không muốn lãng phí thời gian xếp hàng.
Cô giơ tay lên, cởi ra hai cúc áo sơ mi trước ngực, lộ ra khe rãnh đáng kiêu ngạo, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, bước qua một đám ánh mắt dò xét hoặc kinh diễm, đi qua nhân viên bảo vệ, thẳng vào bên trong.
Đồng Tước Đài chưa từng đặt ra giới hạn cho người đẹp.
Trong lúc Khúc Yên đi vào quán bar, trong phòng họp, màn hình điện thoại di động của Quý Trác Nhiên nhấp nháy, một tin nhắn được gửi vào điện thoại di động của anh: “BOSS, phu nhân vừa đi vào A Dream, tôi... tôi không vào được, vẫn đang phải xếp hàng, không biết tình hình của cô ấy trong đó thế nào!"