Cùng lúc đó, Khúc Yên đón xe quay trở lại phòng trọ nhỏ của mình và bà ngoại.
Cô lấy máy vi tính ra khỏi túi ny lon, cẩn thận dùng giẻ lau lau chùi sạch sẽ, cô lấy máy sấy tóc sấy khô máy vi tính xách tay, sau đó lại phơi máy vi tính ở ngoài ban công nhỏ.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, cô mới bắt đầu thu dọn mình, cởi bỏ bộ quần áo đã bị nhuốm bẩn trên người ra, ngâm vào trong chậu giặt, rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm, lúc soi gương cô mới phát hiện ra dấu bàn tay in hằn trên mặt mình nhìn rất dữ tợn, nhưng cô cũng không quá quan tâm, đếm số tiền trong ví của mình, rồi gọi điện thoại cho chủ nhà.
“Dì Vương à, hôm nay cháu rảnh rỗi, có thể phiền dì tới phòng cháu thu tiền nhà không?"
Chủ nhà vội vàng nói được ở trong điện thoại di động, cũng nói là nửa tiếng sau mình sẽ tới.
Khúc Yên nhìn mấy tờ tiền giấy đỏ chót trên tay mình, chợt cảm thấy những tờ tiền này rất chói mắt.
Đây chính là tiền được cô dùng tôn nghiêm đổi lấy, tuy cô xin lỗi Khúc Thủ Toàn bằng giọng điệu âm dương quái khí, không có vẻ gì là giống nói xin lỗi, nhưng tiền này cũng là do cô nhặt từ dưới sàn nhà lên.
Cô đã chậm tiền thuê nhà một tháng rồi, nếu còn không nộp, sau này Quý Trác Nhiên lại bắt cô mặc quần áo vào rồi cút, cô sẽ không còn chỗ nào để đi nữa.
Không bao lâu sau, chủ nhà dì Vương tới phòng trọ.
"Ai ôi, tiểu Khúc mặt của cháu bị sao vậy?" Vừa thấy mặt của Khúc Yên, bà ta đã bị vết đỏ chót trên mặt cô hù dọa.
Khúc Yên không quá quan tâm, thuận miệng giải thích: “Cháu chỉ vô tình bị té ngã thôi, dì Vương, đây là nửa năm tiền thuê nhà, dì đếm đi."
Vừa nói, cô vừa chỉ chỉ vào chiếc phong bì màu trắng đặt ở trên bàn.
Nhà các cô thuê là nhà cũ, vị trí cũng không tốt, vậy nên tiền thuê nhà một tháng chỉ 600 tệ, nửa năm chỉ 3600 tệ. Nhưng số tiền này cũng là tiền thuốc men một tuần cho bà ngoại.
Dì Vương đếm đếm tiền trong phong bì rồi nhận lấy, bà ta chợt thở dài nói: “Tiểu Khúc, cháu cũng không dễ dàng gì, nhà các cháu đã thuê nhà ở chỗ dì được hai năm rồi, đáng lẽ đã sớm tăng tiền thuê nhà, nhưng nhìn hai bà cháu các cháu như vậy..."
Đáng lẽ? Đáng cái lẽ gì?
Khúc Yên cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng nói: “Cũng may mà dì Vương tốt bụng, bà ngoại cháu bệnh tật quấn thân, cháu không thể không tiết kiệm tiền được. Nhưng dì xem, nhà chúng cháu giữ nhà cho dì rất cẩn thận, hai năm qua không có chỗ nào bị xuống cấp, lại thuê lâu dài, cũng coi như giúp dì bớt lo."
"Ai nha, tiểu Khúc dì thật sự không thể nói lại cháu…" Dì Vương cười cười, lại hỏi: “Đúng rồi, có phải bệnh tình của bà ngoại cháu đã tốt hơn nhiều rồi không? Dì nghe người ta nói là thấy bà ta đến quán mạt chược chơi."
Bà ngoại đi đến quán mạt chược?
Từ trước đến giờ Khúc Yên luôn bận rộn với công việc, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Nhưng cô nhớ hồi còn nhỏ thỉnh thoảng bà ngoại sẽ đi đánh mạt chược, nên cũng không có gì bất ngờ khi nghe thấy chuyện này.
"Hiện tại bệnh tình của bà ngoại cháu đã tương đối ổn định, không cần phải ở bệnh viện suốt nữa, vậy nên thỉnh thoảng buồn chán bà ngoại cháu sẽ lại đi ra ngoài chơi." Khúc Yên giải thích.
"À, thì ra là như vậy…" Dì Vương lại lải nhải thêm mấy câu, rồi mới chịu bỏ qua cho Khúc Yên: “Làm khó cho tiểu Khúc bồi bà già này tán gẫu rồi, giờ cũng sắp đến trưa, dì còn phải về nhà nấu cơm cho đứa cháu của dì, dì đi trước đây."
“Dạ vâng, cháu chào dì Vương." Khúc Yên mỉm cười đưa mắt nhìn dì Vương rời đi.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi cô mới biến mất.
Sau khi đóng tiền thuê nhà, hiện tại số tiền trong tay cô chỉ còn lại hơn một nghìn.
Trong tay không có tiền lại thấy lo lắng, chưa kể Khúc Yên cũng biết lần này mình đã đắc tội với rất nhiều người, chờ đến khi hết tiền, sợ rằng cô và bà ngoại đều sẽ không có cơm ăn.
Vậy nên hiện tại cô phải tìm một công việc khác.