Văn phòng tổng giám đốc.
Căn phòng trang trọng hoa lệ trước mắt này, chính là phòng làm việc của hai cha con Khúc Thủ Toàn, Khúc Ngưng.
Cô biết, lúc này Khúc Thủ Toàn, Khúc Ngưng và Quý Trác Nhiên đều đang bàn bạc chuyện dự án Nhất Phẩm Tiên ở trong phòng họp, vậy nên chắc lúc này không có ai ở trong văn phòng.
Cô đi vào văn phòng tổng giám đốc không một bóng người, vung rìu lên mấy nhát đập vỡ máy vi tính của Khúc Ngưng và Khúc Thủ Toàn.
Cuối cùng, cô nhìn bàn làm việc của Khúc Thủ Toàn, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ tợn.
Rắc rắc!
Tiếng động lớn vang lên, lưỡi rìu cắm sâu vào mặt bàn làm việc của Khúc Thủ Toàn. Cán rìu hướng lên trần nhà, như thể giơ ngón giữa lên.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Khúc Yên hít thật sâu, đến lúc này mới có cảm giác hít thở thông thuận hơn.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, thản nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, ấn thang máy dành riêng cho tổng giám đốc của Khúc Thủ Toàn, nhẹ nhàng rời khỏi Khúc thị, phất phất ống tay áo rời đi.
Đến khi bóng dáng của Khúc Yên biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.
Mọi người hoàn hồn lại mới đi thông báo cho đám người Khúc Thủ Toàn đang ở trong phòng họp.
Lúc này, bọn họ mới biết trang thiết bị trong công ty đã bị Khúc Yên phá hỏng trở thành mớ hỗn độn.
Khúc Thủ Toàn nhìn đống hỗn độn trong phòng, còn cả chiếc rìu cứu hỏa cắm trên mặt bàn làm việc của mình, ông ta nhất thời giận đến mặt tím, nhưng cố tình lại đang đứng trước mặt Quý Trác Nhiên, ông ta không thể nổi giận được, chỉ có thể thở hổn hển siết chặt tay thành quả đấm, vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Lần này, đến Khúc Ngưng cũng tỏ vẻ tức giận: “Sao tiểu Yên có thể làm ra loại chuyện này chứ? Máy vi tính là tài sản của công ty, cô ta thế này là..."
Mọi người trong công ty thấy vậy, đều không dám thở mạnh.
Trước khi quản lý Khúc rời đi, cô lại dám làm ra chuyện thế này, đúng là kinh thiên động địa.
Lúc này, tiểu Đào lấy hết can đảm, dè dặt nói: “Quản lý Khúc nói... thanh toán cho Qúy thiếu."
Những lời này bất ngờ chọc cười Quý Trác Nhiên.
Tất cả mọi người đều không hiểu, chỉ có mình anh hiểu, Khúc Yên đang trả lời cho câu hỏi "Tiền và tôn nghiêm, em tự chọn một đi" của anh vừa nãy.
Cô ấy à, muốn chọn tất.
Vì vậy, trên khuôn mặt đẹp trai không biểu lộ quá nhiều cảm xúc của anh thoáng hiện lên nụ cười thích thú, tới nhanh cũng đi nhanh như ngôi sao băng tuyệt đẹp xuyên qua bầu trời đêm.
Sắc mặt của tiểu Đào lập tức đỏ bừng lên.
Sau khi cười xong, Quý Trác Nhiên lên tiếng: “Được rồi, tôi sẽ cử người giải quyết chuyện này, dù sao Khúc Yên cũng là người Khúc gia, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhà, hy vọng mọi người đừng để lộ chuyện này ra bên ngoài. Nhưng công ty thế này cũng không thể hoạt động được nữa, các nhân viên cứ trở về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ tìm người tới dọn."
Anh chỉ dùng mấy câu nói đã giải quyết gọn gàng mọi chuyện, không coi mình là người ngoài.
Dường như anh có sức cuốn hút của người lãnh đạo, nghe anh thốt ra những lời này, Lisa liếc nhìn Khúc Thủ Toàn, thấy ông ta không có ý kiến, lập tức làm theo kế hoạch của Quý Trác Nhiên.
“Ừ, mọi người đi về trước đi, nhưng phải luôn chú ý đến thông báo đi làm của công ty đấy, hiện tại tạm thời nghỉ một ngày."
Đám nhân viên nhìn nhau, chợt có cảm giác như tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay họa.
Tuy cảnh tượng máy vi tính bị đập nhìn rất dọa người, nhưng bọn họ rất vui khi được nghỉ...
Vậy nên nhìn tổng thể, hình như cũng không tệ lắm?
Thậm chí, sắc mặt của Khúc Thủ Toàn cũng đẹp mắt hơn một chút. Xét cho cùng, Quý Trác Nhiên chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm, ông ta cũng giảm được rất nhiều tổn thất...
Trong này, chỉ có một người có vẻ mặt lạnh lùng.
Khúc Ngưng.
Trong đầu Khúc Ngưng vẫn hiện đi hiện lại nụ cười trong thoáng chốc của Quý Trác Nhiên vừa nãy, đó là biểu tình anh luôn keo kiệt với cô ta.
Nhưng cố tình, anh lại cười vì một câu nói của Khúc Yên!
Lại là thứ cảm giác khó chịu này, khi còn bé giống y như vậy, Khúc Yên luôn có thể khiến anh cười một cách dễ dàng; còn cô ta, mất rất lâu cũng không hiểu Quý Trác Nhiên đang cười cái gì!
Sự ăn ý ngầm cái quỷ!