Khúc Yên lại đi vào văn phòng lần nữa, cô mang theo mùi hương khó ngửi trên người, cùng hơi thở không dễ chọc.
Mọi người lập tức im lặng.
Lý do là, Khúc Yên cầm chiếc máy vi tính xách tay đã từng bị ném vào trong thùng rác bằng tay trái, lại cầm chiếc rìu cứu hỏa bằng tay phải!
Khúc Yên đi vào phòng làm việc, đầu tiên là để chiếc máy vi tính xách tay vào một chỗ, rồi nhấc chiếc rìu cứu hỏa lên, thờ ơ nhìn đám nhân viên ngồi trong phòng làm việc.
Người bị cô nhìn chằm chằm vào đều không khỏi run lẩy bẩy, vô thức rụt cổ lại.
Lúc này, trông quản lý Khúc rất đáng sợ.
Trên mặt cô vẫn còn in dấu bàn tay đỏ chót, khiến cô nhìn càng dọa người hơn, ánh mắt của cô, cũng không có nhiệt độ gì!
Khúc Yên nhìn bọn họ, lại chợt cười lạnh: “Sợ cái gì? Ngày trước mấy người không có thù gì với tôi, gần đây cũng không oán, tôi sẽ không làm tổn thương mấy người đâu."
Cô không làm tổn thương đến chúng tôi, vậy cô cầm rìu làm gì?
Mọi người đều không nhịn được thầm phản bác lại trong lòng, nhưng ngoài mặt, lại không có ai dám đứng ra nói câu nào.
Bọn họ im lặng đều nằm trong dự liệu của Khúc Yên, nhưng cô cũng không thèm quan tâm, xem xét đến sức nặng của chiếc búa trong tay, cô lại bật cười.
"Thật ra lần này tôi trở lại đây, không những không làm tổn thương bọn họ, mà còn giúp mọi người được nghỉ ngơi."
Nói đến đây, cô nở nụ cười vui vẻ, nụ cười đó như độc dược hoa anh túc quyến rũ chết người.
Trong lúc mọi người bối rối không hiểu gì cả, Khúc Yên chợt nhấc rìu lên, chém vào màn hình máy vi tính trên bàn làm việc!
Ầm!
Màn hình tinh thể lỏng bị vỡ vụn.
Mọi người nhất thời câm như hến.
Nhưng Khúc Yên lại bật cười: “Dù sao mọi người cũng không thích làm việc ở đây, thế nên chỉ cần tôi không có mặt trong văn phòng, mọi người sẽ tụ tập buôn chuyện với nhau, dù sao đơn hàng là do một mình tôi đàm phán, nhưng tiền thì được chia cho tất cả mọi người."
Ngay khi vừa dứt lời, cô lại bước thêm mấy bước, tiếp tục đập vỡ hai chiếc màn hình tinh thể lỏng nữa.
Cô xách rìu lên, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, nhưng sự tương phản này càng dọa người hơn.
Giọng nói dịu dàng của cô hoàn toàn trái ngược với những gì cô đang làm: “Giờ tôi nghỉ việc rồi, đoán chắc sau này mọi người sẽ bận rộn hơn, vậy nên hôm nay tôi mở lòng từ bi, cho mọi người nghỉ ngơi lần cuối cùng."
Lúc nói những lời này, cô lại giơ rìu lên, lần lượt đập vỡ từng chiếc máy vi tính trong phòng làm việc.
Ầm! Ầm! Ầm!
Như thể không giữ lại, cũng không bỏ qua cho bất cứ chiếc máy vi tính nào.
Sau khi đập vỡ toàn bộ máy vi tính trong phòng marketing, cô còn chưa thấy đã đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đám cấp dưới cũ của cô đã sớm bị dọa sợ rụt người lại một góc, mấy người đồng nghiệp nam còn ỷ vào sức lực, đẩy đám đồng nghiệp nữ chắn ở trước mặt mình.
Khúc Yên không để mắt đến dáng vẻ xấu xí này của bọn họ, cô đi tới trước bàn làm việc của tiểu Đào, cầm chiếc túi nylon lớn.
"Tiểu Đào, từng là đồng nghiệp với nhau, cô cho tôi chiếc túi nylong này nhé?" Cô mỉm cười, lịch sự nói với tiểu Đào.
Tiểu Đào sợ hãi gật đầu, lại không nhịn được nói: “Quản lý Khúc, cô... tỉnh táo lại đi..."
"Hiện tại tôi đang rất tỉnh táo, vì vậy tôi sẽ không làm gì mọi người đâu?" Khúc Yên vừa nói, vừa cẩn thận cho chiếc máy vi tính vào trong túi ny lon, nói: “Được rồi, tôi đi ngay đây, mọi người không cần phải lo lắng, vui vẻ lên, chuẩn bị được nghỉ rồi đấy."
Vừa nói, cô vừa nhấc máy vi tính lên, rời khỏi bộ phận Marketing.
Mọi người đang định thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cô đột nhiên dừng bước, quay lại mỉm cười với bọn họ, thản nhiên nói: “Đúng rồi, máy vi tính cứ thanh toán cho Qúy thiếu nhé."
Nói xong, cô rời đi thẳng.
Trạm tiếp theo là bộ phận nhân sự.
"A!" Lisa vừa nhìn thấy chiếc rìu trong tay Khúc Yên đã bị dọa hét toáng lên, giống như con nhím xù lông vì sợ hãi.
Khúc Yên không nói mấy lời vô nghĩa với cô, giơ rìu lên, đập máy vi tính của cô ta một cách gọn gàng.
Bộ phận nhân sự có ít người và máy vi tính, Khúc Yên đập vỡ hai chiếc là không còn cái để đập.
Cô xoay người, đi tới chỗ cuối cùng.