Khúc Yên nói xong, lại cúi người nhặt từng tờ từng tờ tiền trên sàn nhà lên.
Ông ta ném cũng đã ném rồi, nếu mình còn không cầm, đúng là thua thiệt quá nhiều.
Cô khinh miệt nói: “Được rồi, tôi nói xin lỗi xong rồi, chỗ này có tổng cộng 4000 đồng tiền mặt, ông chủ Khúc còn nợ tôi 12000 đồng, nhớ trả hết trong vòng 30 ngày."
"Tao sẽ không cho mày một đồng nào đâu!" Khúc Thủ Toàn tức giận đến lệch cả mũi, nhưng mắt thấy Quý Trác Nhiên vẫn đang đứng đây, ông ta cũng không dám làm gì thêm.
Khúc Ngưng nhẹ giọng an ủi: “Ai nha, cha đừng tức giận."
"Tùy ông…" Lúc nói những chuyện, Khúc Yên đã đi tới bên cửa, cô kéo cửa ra, thản nhiên đi ra ngoài.
Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi dối trá, hoàn toàn không có công bằng này thêm một giây phút nào nữa.
Nửa khuôn mặt của cô vẫn còn in dấu bàn tay của Khúc Thủ Toàn, nhưng khí thế quanh người mạnh mẽ đến không thể xâm phạm.
Trong văn phòng, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua trước ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người, đi về phía mình để đồ.
Nhưng hộp đồ được cô đóng gói cẩn thận đã không cánh mà bay.
“Đồ của tôi đâu?" Khúc Yên hỏi.
Trong phòng làm việc nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Qua một lúc lâu sau, tiểu Đào mới rụt rè nói: “Vừa rồi Lisa gọi công nhân vệ sinh mang đi rồi, nói là ông chủ gọi..."
"Cái gì!" Khúc Yên sững người lại, sau đó cô lập tức lao ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc lại vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Quản lý Khúc bị làm sao vậy? Ôi, dấu vân tay trên mặt cô ấy trông đáng sợ quá."
"Ai biết được, nhưng nghe Lisa bộ phận nhân sự nói, cô ấy bị Khúc tổng sa thải, chắc là mâu thuẫn trong nhà."
"Ai ôi, con gái của tiểu tam đúng là thảm, đây chính là thực tế sống đấy... tôi còn đang thắc mắc sao đồ đã dọn gọn gàng rồi, lại đột nhiên vứt đi."
...
Không lâu sau, Khúc Yên đi tới bên đống rác hôi thối, nhìn thấy đồ đạc cá nhân được đóng gói kỹ của mình.
Máy vi tính của cô là bà ngoại dành dụm tiền mua để chúc mừng cô thi đỗ đại học, bút máy là cô mua bằng tiền học bổng, trong máy vi tính xách tay của cô có rất nhiều file liên quan đến công việc...
Mà hiện tại, những thứ này bị vứt bỏ vào trong thùng rác lớn, cùng trộn lẫn với vỏ chuối, vỏ táo, cơm cơm thừa canh cặn...
Khúc Yên hít thật sâu một hơi, bịt kín mũi, nhặt chiếc máy vi tính xách tay từ trong đống rác ra.
Bề mặt chiếc máy vi tính xách tay cũ đã bị dính rất nhiều nước rau, không biết có còn dùng được không.
Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, trong đôi mắt đẹp của Khúc Yên như có ánh sáng dũng động, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng đó như bị dập tắt.
Cô có thể phớt lờ tất cả mọi chuyện, nhưng bọn họ… không nên động vào đồ bà ngoại đưa cho cô!
Đó là người duy nhất đối xử tốt với cô trên thế giới này, cô có thể bỏ qua cho chuyện mình bị sỉ nhục, nhưng không thể bỏ qua cho bọn họ cố tình phá hỏng món quà bà ngoại đưa cho cô!
Bởi vì đây là... tất cả hơi ấm còn sót lại trong tay cô.
Bọn họ ức hiếp người quá đáng!
"Ha ha ha..." Cô bật cười ra tiếng, nhưng tiếng cười kia lại như đang khóc.
Sau khi cười xong, không gian cạnh thùng rác bẩn thỉu bốc mùi trở lại trạng thái tĩnh lặng như chết.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng hủy diệt, không biết cô đã hạ quyết tâm gì.
Chỉ thấy, cô bình tĩnh cầm chiếc máy vi tính cầm lên, xoay người trở lại Khúc thị...
Lúc này, người trong phòng làm việc vẫn tiếp tục ríu rít ăn dưa.
"A ~ hôm nay Qúy thiếu tới Khúc thị đấy, tôi vừa nhìn thấy anh ấy, anh ấy đẹp trai quá đi mất, y như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cũng chỉ có công chúa mới xứng với anh ấy thôi?"
"Nhưng tôi nghe nói, hồi còn nhỏ, người Qúy thiếu thích là quản lý Khúc, công chúa từng rất ghen tỵ với quản lý Khúc đấy!"
"Chậc, phải xem hiện tại thế nào, Qúy thiếu vừa tới, quản lý Khúc đã bị sa thải, chuyện này... đúng là có thâm ý!"
Bỗng nhiên, có người cảm thấy không ổn.
"Này, mọi người có ngửi thấy mùi gì không? Hôi quá đi mất!"