Quý Trác Nhiên ngoảnh đầu lại nhìn Khúc Yên còn đang ngạc nhiên một cái rồi sau đó anh quay sang nói với người đàn ông kia: “Người ta là khách, tôi sẽ đi gặp cô ấy.
Quý Trác Nhiên nói xong là đi luôn, cũng chẳng lưu luyến gì cả.
Chỉ có Khúc Yên là nhìn theo bóng lưng rời đi của Quý Trác Nhiên thôi, không biết vì sao cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng nữa.
Cũng phải thôi, bởi vì rõ ràng Khúc Yên đang mang trong mình giọt máu của Quý Trác Nhiên nhưng anh lại giúp đỡ những người phụ nữ khác. Rồi anh lại còn gặp gỡ người phụ nữ có ý đồ không đúng đắn với mình nữa chứ… Còn cô thì chẳng thể làm được gì cả.
Khúc Yên nhìn cánh cửa Quý Trác Nhiên rời đi, cô nhìn một lúc lâu mới giật mình phát hiện ra bản thân cô lại buồn rầu một lúc lâu rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây