Đi ra khỏi sảnh lớn buổi khiêu vũ, Khúc Yên lập tức gặp Tiểu Lâm đang đợi cô.
“Mợ! Tiểu Lâm gọi, niềm nở tiến lên phía trước.
Khúc Yên nhân dịp anh ta vẫn chưa lại gần, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, mất mác nói: “Đừng gọi tôi là mợ, rất nhanh sẽ không phải nữa.
“Sẽ không đâu. Tiểu Lâm lắc đầu, nhìn dáng vẻ mất mác của Khúc Yên, nhỏ giọng an ủi: “Sếp đã sắp xếp tốt chỗ ở của cô ở nước ngoài rồi, lần này đi còn có rất nhiều người bao gồm cả tôi, chẳng qua cô đừng để sếp biết tôi lỡ miệng, nếu không tôi sẽ bị phạt mất.
Khúc Yên nhíu mày, phảng phất cảm giác được một chút khác thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây