"Anh đang dỗ tôi đấy à, kết thúc lúc nào, lại chẳng phải là do anh quyết định." Khúc Yên vẫn cười, nhưng nụ cười của cô có hơi mệt mỏi.
Gió đêm vén mái tóc dài của cô lên, hình xăm trên lưng cô như ẩn như hiện.
Anh cũng không phủ nhận: “Ừ."
Cô khẽ bật cười, như đã sớm đoán trước được kết quả này: “Trở về thôi, nơi này không có thứ tôi mong muốn."
Cô muốn được tự do, nhưng lại chưa từng được tự do.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây