Nàng dẫn Cố Mẫn đến bờ hồ tránh nắng, Liên Kiều, Thạch Lưu lấy khăn vải thô ra cẩn thận lau sạch hai tảng đá bằng phẳng.
Vân Châu nhìn họ bận rộn trong đầu toàn là hồi ức: “Lúc đầu bên này không có đá, là ông nội ta cố ý mang đến, để tiện cho việc ông ấy câu cá.”
Cố Mẫn khẽ chạm vào cánh tay nàng: “Lão quốc công thật tao nhã.”
Vân Châu cười: “Đúng vậy, cũng chỉ có ông nội mới thích chạy xa xôi đến đây, cha tôi không thích ăn cá, đại ca tôi thì thích ăn cá nhưng lại không có tính kiên nhẫn câu cá.”
Nhắc đến Lý Diệu, Cố Mẫn không nói thêm gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây