Tào Huân: “Ừm, cùng lắm thì nàng lén mến mộ đối phương trong lòng thôi.”
Vân Châu đánh chàng một cái: “Vòng vo, chàng vẫn là để ý đến chuyện vừa nảy chứ gì? Yên tâm, hắn sợ chàng như vậy, nhất định là không biết em ở đây nên mới đến, gặp mặt lại không hay nên lập tức xoay người rời đi, rồi đến đây chúc mừng em, khách sáo quan tâm hai câu.”
Tào Huân nắm lấy tay cô vợ nhỏ, cười nói: “Nàng cũng đừng xem thường ta, ta không còn tự tin nữa, sẽ không coi hắn là đối thủ đâu.”
Vân Châu: “Lại giả vờ, nếu chàng không coi hắn là chuyện lớn, tại sao lần ở vườn phía Nam kia lại dẫn hắn về ăn cơm, nói cái gì mà kêu em xem thêm vài lần?”
Tào Huân cười: “Những món nợ cũ này nàng cũng nhớ rõ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây