Vân Châu cười nói: “Cô thực sự muốn con trai luyện võ à? Có cha là quan bảng nhãn, con trai hẳn cũng có năng khiếu học hành chứ.”
Tôn Ngọc Dung: “Cả văn lẫn võ đều thử xem, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu Quốc cữu cia bận, tôi sẽ gửi nó đến Lý gia của cô, dù là Bá Phụ hay Thế tử Hiển ca nhi, chỉ cần chỉ bảo vài điều cũng đủ để nó tích lũy nhiều kiến thức.”
Vân Châu thán phục: “Quả là người phụ nữ đã làm mẹ, suy nghĩ thật chu đáo.”
Tôn Ngọc Dung cười rồi chuyển sang hỏi Vân Châu về những gì nàng đã thấy trong nửa năm xa nhà. Nghe Vân Châu kể về núi non sông nước bên ngoài, Tôn Ngọc Dung vô cùng ghen tị. Cuối cùng, nàng vẫn ghen tị hơn với cuộc hôn nhân của Vân Châu: “Quốc cữu gia thật yêu thương cô, đi đâu cũng muốn mang theo bên mình. Khi xưa lúc cô sắp lấy ngài ấy, tôi còn lo lắng ngài ấy lớn hơn cô nhiều, sẽ không giống như... một số người khác, mọi chuyện đều chiều theo ý cô.”
Mọi chuyện đều chiều theo ý nàng sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây