Nếu chàng đã không chịu ngủ, Vân Châu đành chui vào bên cạnh chàng, tựa vào trong ngực chàng nói: “Chàng đâu có già, chẳng qua là do đoạn đường này lo lắng quá nhiều chuyện, mệt mỏi thành bệnh thôi.”
Chàng phụng mệnh đi tuần tra biên giới, chính chàng cũng rất coi trọng công việc này, trong đầu chứa tình hình biên phòng khắp nơi, còn phải cân nhắc nên giao tiếp với thủ tướng như thế nào, biểu diễn luyện tập ra sao, luyện tập xong còn phải đưa ra kế sách cải tiến.
Ngoại trừ chính sự, Tào Huân còn phải chăm sóc cho nàng, hết sợ nàng mệt mỏi thì sợ nàng bị bệnh, còn sợ nàng mất hứng rồi chạy về kinh thật.
Nếu như Vân Châu là một đứa trẻ, có lẽ nàng sẽ chỉ để ý đến việc thỏa mãn niềm ham muốn ăn uống vui chơi của mình, nhưng nàng đã trưởng thành, nàng chứng kiến được suốt đoạn đường này Tào Huân đã cẩn thận từng li từng tí đến nhường nào.
Nàng ôm lấy chàng, dán vào ngực chàng nói: “Yên tâm đi, nếu đã đến đây rồi, em sẽ không tự mình hồi kinh đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây