Tào Huân bật cười: “Phong hàn mà thôi, ngài cũng đừng trêu chọc tôi.”
Vân Châu ở bên cạnh nhìn chàng, lần đầu tiên thấy được cảm giác xấu hổ chân chính xuất hiện trên mặt Quốc cữu gia.
Bình Tây Hầu kỳ thật cũng chỉ thuận miệng nói một chút, đừng nói Tào Huân mới chỉ hơn ba mươi, mà bản thân chàng, bình thường khi nhiễm phong hàn còn lười uống thuốc kia mà, hoàn toàn không coi ra gì.
Vân Châu lên xe ngựa, đám người Tào Huân đều cưỡi ngựa.
Ngoài thành một mảnh tuyết trắng xóa, phía xa là núi non trùng điệp vững chãi, từ sườn núi trở lên toàn bộ đều là tuyết, đồ sộ rộng lớn, khí thế tràn đầy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây